Chương 2: Chương 2

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Mặc Nhĩ Ngọc

4.370 chữ

02-10-2024

Dương Dương kinh ngạc vô cùng, nhưng khi nghĩ lại thì nhìn sang máy cuốn cổ tịch Đạo gia trong vali hành lý của An Như Cố thì đột nhiên giật mình. An Như Cố thường hay đọc một số cổ tịch Đạo giáo, cô ấy và mấy bạn cùng phòng khác thường hay nói An Như Cố là người yêu thích văn hóa Đạo giáo.

Bạn cùng phòng nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không nghĩ đến An Như Cố lại có trải nghiệm thế này.

Lúc này, một bạn cùng phòng lại đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi nói: “Xuất Vân Quán tên nghe khá quen, là Xuất Vân Quán ở ngoại ô phía tây Nam Thành đúng không?”

“Đúng vậy.” An Như Cố nói.

Bạn cùng phòng cố gắng nhớ lại, một lúc lâu mới nói: “Lúc trước tớ đến ngoại ô phía tây chơi từng nghe mọi người nói đến, tớ cũng muốn đến xem, nhưng mà nghe nói nó xây trên núi, tớ lười leo núi thế là không đi nữa.”

Mọi người không có tôn giáo, nên không hiểu Đạo giáo dạy gì, nhưng rất hứng thú đối với những sự bí ẩn, ánh mắt khi nhìn An Như Cố lại thay đổi.

Đây là lần đầu tiên Dương Dương nhận thấy sự khác biệt của An Như Cố rồi hưng phấn nói: “Vậy bình thường đạo sĩ làm gì thế?”

An Như Cố lắc đầu: “Tớ không nhập đạo, không phải đạo sĩ.”

“Haiz, thế sư phụ cậu không phải đạo sĩ à?”

Dương Dương tò mò suy nghĩ, do khả năng của An Như Cố không đủ vì vậy không có tư cách nhập đạo hay sao?

Nhưng cô ấy lại nghĩ đến thành tích học tập rất cao và thái độ học tập của An Như Cố thì phủ định suy nghĩ vừa rồi.

Thái độ của An Như Cố rất tốt, năng lực tốt, làm chuyện gì cũng đến nơi đến chốn, làm chuyện gì cũng tốt như vậy, sao lại không có tư cách cho được.

An Như Cố nghe vậy thì thẫn thờ hoài niệm: “Sư phụ tớ không đồng ý.”

Lúc nhỏ cô được sư phụ nhặt được rồi đưa về Xuất Vân Quán, cô cũng học đạo hơn 10 năm, tự nhận bản thân không hề thua kém người khác, nhưng chẳng biết tại sao sư phụ lại không hề nói cô bái sư học nghệ.

Mỗi khi cô hỏi chuyện này thì lão đạo sĩ luôn vuốt chòm râu của mình, tà áo bay bay, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chưa đến lúc.”

Cho nên cô và sư phụ có ơn sư đồ, nhưng lại không phải sư đồ thật sự.

Lúc đầu Dương Dương hưng phấn nhưng khi nghe lời An Như Cố nói, lại an ủi: “Chia buồn cùng cậu nhé.”

Mấy bạn cùng phòng cũng vội vàng lại gần an ủi An Như Cố, để cô không đau khổ vì sự ra đi của sư phụ nữa.

An Như Cố thản nhiên nói: “Không sao.”

Mọi người nghe xong nghĩ rằng cô giả bộ kiên cường, nhưng thật ra An Như Cố không đau lòng lắm, cô và sư phụ biết trước thiên cơ, tuổi thọ của sư phụ cũng là một trong số đó.

Cô muốn về sớm để gặp ông ấy lần cuối, nhưng mà lão đạo sĩ khăng khăng không cho cô quay về, nói cô nhất định phải đợi sau khi ông ấy đi rồi mới về xử lý tang sự.

An Như Cố nghĩ đến tính cách coi trọng mặt mũi của lão đạo sĩ, thầm nghĩ, lúc người ta sắp ra đi dáng vẻ không tốt đẹp gì, có lẽ lão đạo sĩ không muốn cô thấy dáng vẻ kia của ông ấy.

Sau khi An Như Cố thu dọn xong hành lý, cô cũng dọn sạch bàn học, sau đó trả lại chìa khóa cho cô quản lý ký túc xá, rồi nói lời tạm biệt với bạn cùng phòng, cô đón xe về thôn Thang Trì ở ngoại ô phía tây Nam Thành.

Giao thông ở thành phố Nam Thành phát triển, cho dù là ở vùng ngoại ô phía tây, dạo này đường xá cũng rất thông thuận. Mặc dù thôn Thang Trì chưa nối tuyến tàu điện ngầm nhưng cũng có trạm xe buýt, để cho người dân ở thôn có phương tiện đi lại.

Mặc dù lão đạo sĩ nói cô về xử lý tang sự, nhưng mà khi về An Như Cố mới phát hiện ra, bạn của lão đạo sĩ là thôn trưởng đã thu xếp xong xuôi.

An Như Cố chỉ cần đi theo thôn trưởng làm theo tiến trình là được.

Lão đạo sĩ không nhập thế, những người ông ấy thân cận nhất chính là người dân ở thôn.

Ngoại trừ quan hệ đồng hương thì ông ấy đã từng giúp bọn họ tiêu tai giải nạn.

Cho nên lúc lão đạo sĩ qua đời, những người trong thôn đã nhận ân huệ của ông ấy đều rất phiền muộn, lúc khóc tang cũng là tình cảm chân thành từ tận đáy lòng.

Sau khi xong cỗ, thôn trưởng ngậm điếu thuốc rồi đi đến trước mặt An Như Cố, nhìn chằm chằm vào đồ đệ của bạn già, rồi thở dài một hơi: “Ông ấy đi rồi, Đạo quán này không còn ai, con định làm thế nào?”

Lão đạo sĩ một người ở đây, trừ ông ấy ra thì Đạo quán chẳng còn đạo sĩ khác, giao thông gần Xuất Vân Quán thông thuận, trước đó cũng có vài đạo sĩ đến dạo chơi rồi xin ngủ lại, nhưng mà không biết tại sao, lão đạo sĩ luôn từ chối.

Thôn trưởng nghĩ bây giờ Xuất Vân Quán đã hoang vu đổ nát, ông ấy phun ra một vòng khói thuốc, cảm thấy cảnh còn người mất.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!